mirtazapine 45 mg buy online uk
buy mirtazapine
online QUYỀN NĂNG CỦA SỰ CHỮA LÀNH
Tháng 9- 1987
Trong căn nhà mới của chúng tôi mà Chúa vừa cho mua được, nằm sâu trong con hẻm của khu chợ Mới lầy lội. Tôi nằm trên giường đã hơn ba ngày rên rỉ vì đau đớn. Một tai nạn đã xảy ra trên đường đến nhà thờ vào một sáng Chúa nhật. Xe Honda của tôi bị ngã xuống vì một chiếc xe xích lô húc vào. Vợ con tôi cùng ngã xuống đất nhưng bình yên. Chỉ riêng tôi không đứng dậy được.
Theo lời người thầy thuốc chuyên khoa bảo rằng lớp mỡ bên hông bị giãn ra, và vài đốt xương bị thương tổn. Tôi đã đến một lương y gia truyền để mua thuốc của ông thầy Vàng về uống và xoa bóp, nhưng vẫn không khỏi. Bác sĩ Đại đã mèn xương, nhưng không kết quả. Thế rồi, tôi vẫn nằm bất động trên giường thở than cùng Chúa, kiểm điểm lại cuộc sống của bản thân mình tìm xem những điều gì chưa đẹp lòng Chúa.
Rồi một ngày kia, có ba người phụ nữ đến thăm. Hai bà là vợ của mục sư Mã Phúc Minh, mục sư Nguyễn Tợi cùng Bác Việt Hương. Đến giờ cơm trưa, gia đình chúng tôi mời quí bà dùng bữa. Trước khi ăn, quí bà cùng cầu nguyện cho tôi. Bác Việt Hương cầu xin với Chúa giọng thiết tha và ngọt ngào:
“Lạy Chúa là Cha của chúng con. Xin Cha thương xót thầy Văn. Cảm ơn Cha vì điều đó đã xảy ra để làm vinh hiển danh Cha. Con tin rằng giờ này đây Chúa sẽ chữa lành cho thầy. ‘Mọi việc hiệp lại lám ích cho công việc của Đức Chúa Trời.’ Thầy Văn có vấp phạm điều gì xin Cha tha thứ và chữa lành cho…”
Lời cầu nguyện vừa chấm dứt, một phép lạ cũng vừa xảy ra. Như có tia điện chạy vào toàn thân chạm mạnh vào chỗ đau; làm tan biến sự nhức nhối trong khoảnh khắc. Tôi nghe như có bàn tay êm dịu đỡ tôi ngồi dậy. Tôi vui mừng trong nỗi ngạc nhiên và sợ hãi. Tôi thử bước chân xuống đất, rồi đi qua đi lại, nhảy lên. Ồ lạ lùng, tôi hoàn toàn bình thường vì Chúa đã chữa lành vết thương. Mọi người trố mắt nhìn tôi không ngớt lời cảm tạ ngợi khen Chúa. Ngay sau giờ phút đó, cái bàn thờ ông bà trên gác lửng của ba mẹ tôi được dọn dẹp. Chúa nhật của tuần lễ đó, cà gia đình tôi đến nhà thờ tiếp nhận Chúa Jêsus.
Từ biến cố được chữa lành, trong đời sống tôi có rất nhiều thay đổi. Tôi gần gũi Chúa hơn. Những thắc mắc, hồ nghi về những câu chuyện trong Kinh Thánh dần dần biến mất. Tôi hoàn toàn tin vào quyền năng của sự chữa lành của Chúa. Tôi nhớ lại nhiều câu chuyện được chữa lành trong quyển sách “Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ” của bà Kathryn Kuhlman, và tin rằng Chúa Jêsus hôm qua ngày nay và mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Cũng từ đó được sự quan tâm giúp đỡ của nhiều tôi tớ Chúa, tôi tập tễnh đi nhiều nơi để làm chứng nhân cho Đức Chúa Trời.
“Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, bởi sự sửa phạt người chịu, chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh” (Ê-sai 53: 5)
CHÚA MỞ ĐƯỜNG
Trên đường từ nhà thờ Quế Sơn trở về Đà Nẵng, lòng tôi buồn man mác không hiểu tại sao Chúa vẫn để chúng tôi còn nhiều lận đận về cơm áo? Tôi vẫn phải làm những công việc mà tôi không ưa thích. Tôi làm nghề chụp ảnh công viên với những tháng năm buồn tủi. Rồi tham gia vào những chuyện làm ăn mua bán phiêu lưu. Tôi rất ngại tiếp xúc những con người trong thế gian. Tôi cố nài xin Chúa mở đường cho tôi một công việc làm ăn lương thiện và phù hợp với năng khiếu của mình. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua trong nỗi khắc khoải đợi chờ…
Gia đình tôi đông người, tám nhân khẩu. Cha mẹ già yếu, công việc làm ăn của tôi thất thường và lây lất. Vợ tôi ngoài việc đi dạy ở trường, về nhà còn phải tất bật với cái quày buôn bán nước mắm. Mỗi sáng lúc 5 giờ, tôi và đứa con gái đầu năm tuổi, hai cha con đèo nhau trên xe đạp ra chợ Cồn mua các loại trái cây như cóc, ổi, mía, xoài về bán thêm cho trẻ con trong xóm. Bé Hạnh đi với tôi cho có bạn và trông coi xe đạp. Có lần nó thèm ăn chôm chôm mà tôi không đủ tiền nên dạy cho nó bài hát: “Muốn chôm chôm mà không có tiền, không có tiền thì không có chôm chôm.” Nó nhanh nhẹn hát theo và trả lời: “Thế thì ba mua cho con củ khoai cũng được.” Tôi ngồi xuống ôm con gái vào lòng; xoa trên cái đầu bé bỏng của nó. Những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống. Tình cảnh của chúng tôi bây giờ sống thật đơn sơ và nghèo khó. Mỗi tháng chỉ mong có được đủ củi đun bếp và gạo đầy thùng thì đã yên lòng.
Như bao nhiêu gia đình khác, chúng tôi cùng chung hoàn cảnh sau những đổi thay của đất nước. Mỗi người quần quật làm việc ngày đêm mà vẫn không đủ sống. Chính vì những khó khăn cực kỳ vây hãm, khiến cho con cái của Chúa lắm khi cũng hành động theo ý riêng của mình. Không còn đợi chờ Chúa nữa, tôi quyết định “tự mở đường!” Áo quần đã bỏ vào chiếc xách tay, chuẩn bị về quê để tham gia vào giới buôn trầm. Đang ngồi ăn sáng, bỗng chiếc xe Hon-da đỗ xịch trước nhà. Một người đàn ông chậm rãi bước vào. Tôi nhận ra đó là một giáo sư ngoại ngữ, đến mời tôi hợp tác dạy tiếng Anh. Tôi nhận lời mà không cần suy nghĩ. Chúng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời vì Ngài đã thương xót, không muốn tôi dính líu vào những chuyện làm ăn phiêu lưu và liều lĩnh!
Lòng tôi hoan hỉ được trở về với cái nghề yêu thích. Tôi say mê trong những giờ lên lớp. Tháng ngày qua đi êm đẹp trong niềm vui rộn ràng của một nhà giáo. Tôi luôn cầu nguyện biết ơn Chúa trước những giờ lên bục. Học trò tôi già trẻ, lớn bé nhiều hạng tuổi khác nhau, xuất thân đủ mọi thành phần. Nhưng giữa họ và tôi không hề có khoản cách; bởi vì trong tôi được mặc lấy một thứ tình yêu mà người thế gian không thể có.
“Ngài sẽ nghe lời cầu nguyện của kẻ khốn cùng
“Chẳng khinh dễ lời câu xin của họ” (Thi Thiên 102: 17)
Peter Le Van