"Họ sẽ ngã dưới lưỡi gươm và sẽ bị đem đi làm nô lệ giữa các nước. Thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày đạp cho đến khi các thời kỳ dân ngoại được trọn" (Lu-ca 21:24)
Vào năm 70 S.C., Titus và quân đội La mã của ông đã san bằng thành phố Jerusalem và đền thờ xuống đất, giết chết 1.100.000 người Do Thái (theo sử gia Do Thái, Flavius Josephus) và đóng đinh hàng ngàn người từ Giê-ru-sa-lem tới bờ biển Địa Trung Hải, cho đến khi không còn đủ gỗ làm thêm thập tự giá!
Theo sử gia La Mã, Dio Cassius, vào năm 135 S.C. Hoàng đế Hadrian đã hoàn thành công việc, bằng cách dập tắt cuộc nổi dậy dưới thời Simon Bar Kokhba (Chúa Jesus giả) trong 3 năm, giết chết thêm 600.000 người Do Thái - ngoài những người chết vì đói, bệnh tật và lửa.
Ngày 15-4-1948 là ngày quốc khánh Israel. Để duy trì sự tồn tại của mình Israel đã có các cuộc chiến tranh với các nước Hồi giáo xung quanh trong các cuộc chiến tranh năm 1949, 1956, 1967 và 1973.
Trong cuộc chiến năm 1949 họ giành lại phía tây thành Jerusalem và nhờ cuộc chiến 1967 họ tái phục hồi phía đông Jerusalem. Nhiều nhà giải kinh nói năm 1967 ứng nghiệm Lu ca 21:24, là không còn bóng người ngoại bang trên đất Jerusalem, vì toàn thành phố Jerusalem đã nằm trong tay người Do thái..
Trong thực chất còn hai ngôi đền của Hồi giáo ngay khu đất của đền thờ xưa của Israel. Ngày nay người Do thái chỉ đứng tại chân bức tường than khóc thuộc vách tường bao quanh khu chí thánh đền thờ, chớ họ không được người Hồi giáo cho tiếp cận khu trung tâm đền thờ xưa. Cho nên Jerusalem vẫn còn bị dân ngoại bang giày đạp cho đến ngày Chúa Jesus từ trời bước xuống núi Ô-liu và vào Jerusalem mà thôi.