Trong chương 8, Chúa bắt đầu ở giữa dân Y-sơ-ra-ên, cuộc đời làm chứng kiên nhẫn của Ngài, kết thúc bằng việc họ khước từ Ngài. Đó là dân mà Đức Chúa Trời đã bảo vệ bấy lâu vì Ngài, và vì phước hạnh của chính họ.
Ngài đã công bố vương quốc, phô trương quyền năng của Ngài trên khắp đất, và tuyên bố về đặc tính của Ngài, cũng như tâm linh của những người nên vào vương quốc.
Nhưng các phép lạ của Ngài, bởi vị trí của Ngài giữa vòng những người Do Thái và cách Chúa đối xử với họ, cho đến khi Ngài bị từ chối. Là Đức Giê-hô-va, nhưng Ngài là Con Người tuân theo luật pháp, thấy trước sự xâm nhập của Dân ngoại vào vương quốc (sự thành lập của vương quốc này trong sự mầu nhiệm trên thế giới), tiên đoán về việc xây dựng hội thánh hoặc nhóm họp dựa trên sự công nhận Ngài là Con của Đức Chúa Trời hằng sống. Ngài báo trước vương quốc trong vinh quang; và, trong khi phát hiện ra tác động của sự hiện diện của Ngài là sự khốn cùng của dân chúng, nhưng đã mang trong lòng Ngài với lòng kiên nhẫn tuyệt đối gánh nặng về dân Y-sơ-ra-ên. Chính Đức Giê-hô-va hiện diện trong sự tốt lành trong Ngài, bề ngoài là một trong chính họ: một lẽ thật kỳ diệu!
Trước hết, chúng ta tìm thấy sự chữa lành của một người phung. Chỉ một mình Đức Giê-hô-va, trong sự tốt lành tể trị của Ngài, mới có thể chữa lành người phung; ở đây. Chúa Giêsu làm như vậy. “Nếu Ngài muốn” người phung nói, “Ngài có thể”. --"Ta muốn," Chúa trả lời. Nhưng đồng thời, trong khi Ngài bày tỏ thân vị của chính Ngài, điều đó đẩy lùi mọi khả năng nhiễm ô uế — là điều cao hơn tội lỗi — Ngài bày tỏ sự hạ mình hoàn hảo nhất đối với kẻ bị từ chối, là người phung bị xã hội đuổi ra. Ngài chạm vào người phung và nói: "Ta muốn, anh sẽ được sạch." Chúng ta thấy ân điển, quyền năng, sự thánh khiết không thể lay chuyển của Đức Giê-hô-va, ngự xuống trong Ngôi vị của Chúa Giê-su, đến gần nhất với tội nhân, khiến ngài có thể nói như vậy. Quả thật đó là “Chúa đã chữa lành ngươi.” Đồng thời Ngài cũng giấu mình và ra lệnh cho người ấy, người đã được chữa lành, đến gặp thầy tế lễ theo các điều khoản của luật pháp Cựu ước và dâng lễ vật của mình. Anh ta không đi ra khỏi chỗ của người Do Thái bị bịnh phung, để tuân theo luật pháp; nhưng Đức Giê-hô-va ở đó trong sự nhân từ.
Nhưng trong trường hợp tiếp theo, chúng ta thấy một người dân ngoại, nhờ đức tin mà được hưởng toàn bộ tác dụng của quyền năng mà đức tin của anh ta bám vào Chúa Giê-xu. Đức tin lớn nầy cho Chúa cơ hội đưa ra lẽ thật long trọng, để nhiều người trong số những người ngoại nghèo này phải đến và ngồi xuống trongvương quốc thiên đàng với những tổ phụ như Áp ra ham, Y sác, Gia cốp... là những vị được quốc gia Hê-bơ-rơ tôn vinh là cha mẹ đầu tiên của những người thừa kế theo lời hứa, trong khi những đứa con của vương quốc phải ở trong bóng tối bên ngoài.
Tuy nhiên, Chúa vẫn chưa từ bỏ Israel. Ngài đi vào nhà của Phi-e-rơ và chữa bệnh cho mẹ vợ anh ấy. Ngài cũng làm như vậy với tất cả những người bệnh đang tụ tập quanh ngôi nhà, ngay cả khi ngày sa-bát kết thúc. Họ được chữa lành, các ma quỷ được đuổi ra, để lời tiên tri của Ê-sai đã được ứng nghiệm: "Chính Ngài đã gánh lấy những bệnh tật của chúng ta và làm cho chúng tôi khỏi bệnh tật." Chúa Chúa Giê-xu đã đặt chính Ngài trong lòng dưới sức nặng của tất cả những nỗi buồn đang áp bức dân Y-sơ-ra-ên, để giải tỏa và chữa lành họ. Vẫn là Em-ma-nu-ên, Đấng cảm thấy sự khốn cùng của họ và lòng Ngài cảm thấy đau đớn trong tất cả sự đau khổ của họ, nhưng đã đến với quyền năng mà Ngài có khả năng giải cứu họ.
Ba trường hợp này cho thấy đặc tín của chức vụ Ngài một cách rõ ràng và nổi bật. Ngài che giấu chính Ngài; vì cho đến thời điểm Ngài phán xét dân ngoại, Ngài không cất tiếng Ngài trên đường phố. Đó là chim bồ câu đậu trên Ngài. Những biểu hiện của quyền lực thu hút loài người đến với Ngài; nhưng điều này không lừa dối Ngài: Ngài không bao giờ rời khỏi nơi Ngài đã chiếm trong tâm linh mình. Ngài là người bị khinh miệt và bị loại bỏ; Ngài không có nơi nào để gối đầu. Trái đất có nhiều chỗ cho cáo và chim ở, hơn là cho Ngài. Đấng mà chúng ta đã thấy xuất hiện một thời gian trước đây với tư cách là Chúa, ít nhất được thừa nhận về những nhu cầu cần thiết của mình, nhưng Ngài không bao giờ từ chối giải thoát. Vì vậy, nếu ai muốn theo Ngài, thì phải từ bỏ tất cả để làm bạn đồng hành của Chúa, Đấng đã không xuống thế giới nếu mọi sự không có vấn đề gì. Ngài cũng không phải không có quyền tuyệt đối, mặc dù đồng thời trong một tình yêu mà chỉ có thể được thực hiện bởi sứ mệnh từ trời, và bởi sự cần thiết đã đưa Ngài đến đó.