Ân điển không dạy cho người chết, nhưng làm cho họ sống. Ân điển không dạy những người có tội, nhưng thanh tẩy họ. Ân điển không dạy những kẻ bị kết tội, nhưng xưng công bình cho họ. Nhanh chóng, thanh tẩy và xưng công bình, tôi là môn đồ của ân điển..
Điều đầu tiên mà ân sủng làm cho tội nhân hoang đàng là mang lại cho anh ta sự cứu rỗi, và khi anh ta nhận được sự cứu rỗi đó, ân điển dạy anh ta “từ bỏ sự không tin kính và dục vọng trần gian để sống một cách tiết độ, công chính và tin kính trong đời nầy”. Tôi muốn độc giả của tôi rõ ràng về điều này. Nếu anh ta vẫn còn trong tình trạng chưa được cứu, hãy cho anh ta hiểu rằng ân điển của Đức Chúa Trời mang đến cho anh ta sự cứu rỗi như một điều hiện tại. Cho đến khi anh ta nhận món quà miễn phí này rồi, anh ta hoàn toàn không thể hiểu được những bài học mà ân điển dạy. Nếu ân điển được làm thầy giáo của anh ta, thì anh ta phải được cứu để làm học trò của ân điển.
Sự thật đơn giản này là đòn chí tử của mọi chủ nghĩa luật pháp, mọi lẽ phải của con người, đối với mọi yêu sách của con người. Nếu không ai có thể hiểu được những bài học mà ân điển dạy trừ những người đã chấp nhận ơn cứu độ mà ân sủng mang lại, thì lời cầu xin của chúng ta phải luôn là: “Lạy Đức Giê-hô-va, vì lòng nhân từ và đức thành tín của Ngài, Nguyện vinh quang không thuộc về chúng con, không thuộc về chúng con Nhưng đáng thuộc về danh Ngài!” (Thi thiên 115:1).
Luật pháp cho chúng ta biết cách sống, nhưng nó không dạy chúng ta. Luật pháp không cho chúng ta bài học để học cũng như không cho chúng ta khả năng học nó. Luật pháp không mang lại sự cứu rỗi cho chúng ta. Luật pháp không bao giờ có thể có được một học sinh được cứu bởi vì nó không cứu được những người bị hư mất mà chỉ kết án họ vì đã bị hư mất.
"Xin cho chúng con được ngồi yên lặng dưới chân Chúa và đón nhận những chỉ dẫn thánh thiện của Ngài, Chúa ơi"..