Khi Martin Luther đối phó với dịch Bệnh Hạch Đen, ông đã viết những lời sau: (Chúng ta có thể tham khảo để biết cách tiếp cận mọi thứ đang xảy ra trên thế giới)
“Tôi sẽ cầu xin Đức Chúa Trời đầy lòng thương xót bảo vệ tôi. Sau đó tôi sẽ xông nhà, giúp thanh lọc không khí, quản lý thuốc và uống thuốc. Tôi sẽ tránh những nơi và những người không cần sự hiện diện của tôi để tránh bị lây nhiễm và do đó tránh lây nhiễm cho người khác và gây ra cái chết của họ do sơ suất của tôi. Nếu Chúa muốn cất tôi đi, Ngài chắc chắn sẽ tìm thấy tôi và tôi đã làm những gì Ngài mong đợi ở tôi và vì vậy tôi không phải chịu trách nhiệm về cái chết của chính mình hoặc cái chết của người khác. Tuy nhiên, nếu hàng xóm cần tôi, thì tôi sẽ không tránh người và nơi ở của người mà sẽ tự do đến với người đó. Trong trường hợp này, hãy xem đây là một đức tin kính sợ Đức Chúa Trời bởi vì nó không phải là sự ngu ngốc, và điều đó không cám dỗ Ngài.”
Trích Tác phẩm của Luther, Tập 43, trang 132 bức thư gửi cho Mục sư – Tiến sỹ John Hess: “Liệu người ta có thể chạy trốn khỏi một bệnh dịch chết người”