Trong bức thư thứ hai gửi cho Ti-mô-thê, sứ đồ Phao-lô có thể gọi cậu như đứa con yêu dấu của mình. Thật là một niềm an ủi khi trong những ngày suy tàn lại có những người mà chúng ta có thể bày tỏ tình cảm và dốc hết lòng tin tưởng. Có hai đặc điểm đặc biệt ở Ti-mô-thê đã gợi lên tình yêu thương và sự tin cậy của Phao-lô. Thứ nhất, sứ đồ nhớ lại những giọt nước mắt của Ti mô thê, và thứ hai, anh nhớ đến đức tin không giả dối của cậu. Nước mắt của Ti-mô-thê chứng tỏ rằng anh là người có chiều sâu và lòng trắc ẩn thuộc linh, cảm nhận được tình trạng đau khổ và bị vùi dập của nhân chứng Cơ đốc. Đức tin không giả dối của anh ấy cho thấy rõ rằng anh ấy có thể vượt lên trên mọi điều ác khi vâng lời và tin cậy nơi Đức Chúa Trời.
Ti-mô-thê có bản tính nhút nhát và có nguy cơ bị chế ngự bởi sự ác đang xâm chiếm hội thánh. Tuy nhiên, đượcnổi bật bởi nước mắt và đức tin, sứ đồ được khuyến khích dạy dỗ và khuyên nhủ anh ta. Phao lô biết rằng Ti-mô-thê sở hữu những tư cách giúp anh có thể làm được những gì anh được yêu cầu.
Ngày nay cũng không khác. Những lời giảng dạy trong bức thư đau lòng này sẽ ít được hưởng ứng trừ khi có nước mắt và đức tin — những giọt nước mắt nói lên một trái tim dịu dàng đau buồn trước nhu cầu của dân Chúa; và đức tin vững bước trên con đường phân rẽ theo tâm trí của Đức Chúa Trời ở giữa sự suy tàn của hội thánh.
Phao-lô rất vui khi nhớ đến người nam đầy nước mắt và đức tin vào những lời cầu nguyện của ông. Thật là một sự khích lệ cho bất kỳ tín đồ nào có trái tim tan nát vì tình trạng đau buồn về dân Đức Chúa Trời, khi biết rằng có những tín đồ trung thành và tận tụy nhớ đến Ngài trong lời cầu nguyện. Chính sự chung thủy đã gắn kết những con tim lại với nhau trong sợi dây tình yêu thiần thượng trong những ngày tà giáo và bội đạo
HamiltonSmith