Gần đây tôi có nghe một câu chuyện về một người đàn ông trượt dây thừng xuống giếng. Anh ta nghĩ rằng sợi dây khá dài, nhưng khi đến cuối dây, chân anh ta vẫn chưa chạm đáy giếng. Anh ta đã kiệt sức và không thể trèo lên được nữa; và anh ta sợ buông tay vì sợ mình sẽ bị đập tan thành từng mảnh. Anh ta cố bám chặt hết sức có thể cho đến khi kiệt sức. Khi anh ta buông sợi dây thừng, anh ta rơi xuống đáy giếng - chỉ sâu khoảng bảy phân.
Đôi khi chúng ta cảm thấy như mình đã đến giới hạn của sợi dây. Từng chút một, chúng ta chìm dần vào bóng tối cho đến khi tay nắm trở nên lỏng lẻo và yếu ớt. Nỗi sợ hãi, sự mệt mỏi và kiệt sức ập đến, và rồi chúng ta buông tay. Lúc đó, chúng ta nhận ra một điều: mặt đất gần hơn chúng ta nghĩ; chẳng mấy chốc, chúng ta lại đứng dậy được.
Khi bạn chạm đến giới hạn của sợi dây, rất có thể bạn đang ở điểm khởi đầu của hy vọng. Đúng vậy, có những lúc chúng ta cần phải siết chặt tay nắm và kéo mình lên. Nhưng rồi cũng có những lúc chúng ta phải buông bỏ, và chỉ cần tin cậy Chúa. Hãy kiên trì càng lâu càng tốt, rồi tin cậy Chúa là chỗ dựa vững chắc cho bạn.