Epheso 2 tiếp tục bày tỏ rằng hội thánh là một kiệt tác như người mới. Chương này bắt đầu với chữ “và” (nguyên văn). Điều này chỉ dẫn rằng tư tưởng Đức Chúa Trời trong chương 1 đã được hoàn bị. Ông có thêm đôi điều để nói. Trong chương 1 Phaolô bày tỏ rằng chúng ta đã trở nên Thân Thể Đấng Christ bởi việc Đức Chúa Trời phân phát vào chúng ta. Trong chương 2 Phao lô tỏ bày chúng ta vốn là gì và đã ở đâu trước khi được cứu rỗi. Câu 1 chương 2 tỏ rằng chúng ta là người chết, chúng ta đã chết trong sự quá phạm và các tội lỗi mình. Vì cớ là hậu tự Adam, chúng ta đã được sinh vào một loại sự sống mà bước đi “theo thời đại của thế giới này, theo bá chủ của quyền bính khoảng không, của linh hiện đương hành động trong con cái bội nghịch” (Eph 2:2). “Thời đại của thế giới này” theo đó chúng ta bước đi, ám chỉ dáng mạo tân thời, dòng hiện tại của thế giới, hệ thống Satan. “Bá chủ (nhà cai trị) trong câu 2 ám chỉ Satan, vua của quyền bính khoảng không. “Linh” trong câu 2 đặt đồng vị với “quyền bính của khoảng không” ám chỉ quyền năng tập kết, sự tập hợp cá nhân đối với mọi quyền bính thiên sứ ác, trên đó Satan là nhà cai trị. Trong quá khứ chúng ta đã bước đi theo Satan, bá chủ của quyền năng thuộc linh gian ác, và năng lực thuộc linh hung ác này vận hành trong chúng ta. Thực vậy, năng lực ác này là chính kẻ ác, Satan, kẻ thù của Đức Chúa Trời. Theo câu 3, chúng ta cũng tự cư xử “trong tư dục của xác thịt, làm các điều mà xác thịt và tâm ý ưa muốn”. Do đó, là người chết, chúng ta ở trong ba điều trong quá khứ; chúng ta đã bước đi theo thời đại của thế giới này, chúng ta đã bước đi theo bá chủ quyền bính khoảng không, và chúng ta cư xử trong tư dục xác thịt.
---Được sống lại, chỗi dậy, đồng ngồi trong các nơi trên trời trong Đấng Christ-
Vì cớ chúng ta đã ở trong trình trạng đáng thương như vậy, chúng ta cần sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi trong Êphêsô 2 không nhấn mạnh sự tha thứ các tội lỗi. Vì cớ chúng ta là các người chết, sự nhấn mạnh trong chương này là về việc làm cho chúng ta sống động. Người chết cần sự sống. Chúng ta cần được sinh động hóa, dức dấy hồi sinh. Sự cứu rỗi đen đến cho chúng ta, làm cho chúng ta là người chết nên sống động. Chúng ta đã được sống lại, phục sinh và đồng ngồi trên các nơi trên trời trong Đấng Christ (c 4-10).
Được sống động là một điều. Được sống lại từ kẻ chết là bước khác. Khi Laxarơ được an táng trong mồ, Chúa phán: “Hỡi Laxarơ hãy đi ra!” (Giăng 11:43). Laxarơ đã được sống động. Đây là bước đầu tiên. Thứ hai Laxarơ đã được sống lại từ kẻ chết. Sau khi chúng ta đã được sống lại, chúng ta được đồng ngồi trên các nơi trên trời trong Đấng Christ. Bây giờ chúng ta không còn là người chết, nhưng chúng ta là người sống được ngồi trên các nơi trên trời. Chúng ta sống động và thiên thượng. Đây là kết quả của sự phân phát thần thượng. Nhờ ở trong Đấng Christ mà Đức Chúa Trời làm cho chúng ta đồng ngồi, một lần đủ cả trong các nơi trên trời. Câu ngắn “trong Đấng Christ” chỉ dẫn rằng Đức Chúa Trời Tam nhất, qua sự chết, phục sinh và thăng thiên của Đấng Christ, đã được truyền phát vào hữu thể ta. Không có Đấng Christ chúng ta đã chết. Nhưng Đức Chúa Trời Tam nhất trong Đấng Christ đã ngự vào chúng ta và đặt chúng ta vào Ngài. Đây là sự phân phát Tam vị nhất thể thần thượng vào con người sa ngã. Sự phân phối Tam vị nhất thể thần thượng đã cứu chúng ta, sinh động hóa ta, dấy chúng ta sống lại và làm ta ngồi trên các nơi trên trời, làm cho chúng ta nên các người sống trên các nơi trên trời. Điều này đã xảy ra trong sự phục sinh và thăng thiên của Đấng Christ (I Phi 1:3; Ephê 4:8).
-
Một công việc phân phát như vậy làm cho chúng ta nên kiệt tác của Đức Chúa Trời. Ephêsô 2:10 nói rằng chúng ta là “tác phẩm tuyệt tác” của Ngài. Chữ Hi Lạp cho “tác phẩm tuyệt tác là poiema, cũng có thể được diệt là bài thơ hay “kiệt tác”. Một bài thơ bày tỏ trí tuệ và sự xếp đặt của người sáng tác. Chúng ta, hội thánh, kiệt tác của công việc Đức Chúa Trời, cũng là một bài thơ, biểu hiện trí tuệ vô hạn và sự xếp đặt thần thượng của Đức Chúa Trời. Có thể chúng ta không nghĩ rằng mình quá diệu kỳ, nhưng chúng ta phải thấy sự kiện thần thượng là Đấng Christ ở trong ta và ta ở trong Đấng Christ. Trong Đấng Christ, chúng ta đã được làm cho sống động, sống lại từ kẻ chết, được ngồi trên các nơi trên trời. Bây giờ chúng ta là kiệt tác của Đức Chúa Trời vì cớ Ngài đã phân phát chính hữu thể mình vào hữu thể ta. Có Đấng ở bên trong chúng ta, quý báu và diệu kỳ hơn bất cứ điều gì trong vũ trụ. Chúng ta có Đức Chúa Trời ở bên trong mình. Điều này làm cho chúng ta nên diệu kỳ, và làm cho chúng ta trở nên kiệt tác của Đức Chúa Trời.