Phần đầu của chương này có tầm quan trọng to lớn và chắc chắn phù hợp với xã hội ngày nay.
Chúa  đang bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng của Ngài đến Giê-ru-sa-lem. Đám  đông đã theo Ngài để được chữa bệnh và nghe giảng dạy.
Câu  3 Những người Pha-ri-si cũng ở đó, cố gắng gài bẫy Chúa như thường lệ.  Những ngày đó, vấn đề ly hôn là một vấn đề nhạy cảm. Chính những người  Do Thái đã bị chia rẽ. Một trường phái rất tự do. Các trường học khác  rất nghiêm ngặt.
Câu hỏi mà họ hỏi đã được nêu lên, bất kể Chúa trả lời thế nào, Ngài sẽ xúc phạm bên này hay bên kia.
Một câu hỏi đặt ra, việc một người đàn ông ly hôn với vợ vì mọi nguyên nhân có đúng luật không?
Câu  4 Trong câu trả lời của Ngài, Chúa đã đưa họ trở lại với sự sáng tạo và  nhắc nhở họ rằng Đức Chúa Trời đã dựng nên một người vợ cho A-đam.  Nguyên tắc ở đây là một người đàn ông chỉ nên có một người vợ còn sống.
Câu  5 Câu này nhắc nhở chúng ta rằng mối quan hệ hôn nhân vượt trội hơn tất  cả các mối quan hệ khác, kể cả mối quan hệ cha mẹ. Đức Chúa Trời cũng  nói rằng trong hôn nhân, hai người hối hiệp trở thành một. Trong nguyên  văn, chữ “phối hiệp” là “cùng mang ách chung”.
Câu  6 “Điều gì Đức Chúa Trời đã bắt ách” v.v ... Ý muốn của Đức Chúa Trời  là sự kết hợp, được Đức Chúa Trời chỉ định này không được phá vỡ bởi bất  kỳ hành động hoặc sắc lệnh nào của con người. Xem Ê-phê-sô 5: 22-33.
Câu  7 Những người Pha-ri-si nghĩ rằng họ đã dồn Chúa Giê-su vào chân tường,  nhưng Chúa nhắc họ nhớ lại những gì Môi-se đã nói. Đọc Sáng 2:24
Câu  8 Chúa Giê-su trả lời rằng Môi-se đã cho phép ly dị vì tình trạng sa  sút của Y-sơ-ra-ên, nhưng đây không phải là ý muốn nguyên thủy của Đức  Chúa Trời. Đó là ý chỉ cho phép của Chúa vì dân Israel cứng cỏi.
Câu 9 Trong câu này, Chúa đã giới thiệu một điều gì đó mới và cuối cùng.
(1)  Chúa tuyên bố với thẩm quyền tuyệt đối rằng sự khoan hồng trong quá  khứ, là thời Môi se, đối với việc ly hôn do đó đã không còn được tiếp  tục, dù có mọi nguyên nhân.
(2) Cơ sở duy nhất để ly dị là tà dâm hoặc ngoại tình.
Vì  vậy, tất cả những ai đã ly hôn với bạn đời của mình, vì bất kỳ lý do  nào khác ngoài sự ngoại tình, và tái hôn, đều đang sống trong tội lỗi.
Những người đã ly dị vì ngoại tình và cả hai đang sống đều phải tuân theo sự dạy dỗ của Rô-ma 7: 1-3 và 1 Cô-rinh-tô 7:39.
--Chúa Giê-xu ban phước cho trẻ nhỏ Câu 13-15
Chính  cha mẹ đã đưa các con đến với Chúa Giêsu. Trách nhiệm của cha mẹ. Họ  mang chúng đến, "rằng Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện." Ngài đã  bồng một số con trẻ trong số đó lên trong vòng tay của Ngài. Thật là một  đặc ân. Các môn đồ cho rằng đây là một sự xâm phạm không chính đáng vào  sự riêng tư của Chúa Giê-su, và tìm cách gạt họ đi.
Chúa  Giê-su đã can thiệp bằng những lời đáng nhớ đó, “Hãy để trẻ em đến với  Ta, và đừng cản trở chúng; vì vương quốc thiên đàng thuộc về chúng".
--Bài học từ sự cố này là rõ ràng.
(1)  Trẻ em muốn tiếp nhận Đấng Christ làm Cứu Chúa nên được khuyến khích  một cách bằng lời cầu nguyện --- không được kìm hãm. Mặt khác, trẻ em  không nên bị áp lực vào việc đưa ra lời xưng nhận. Sự nguy hiểm và thú  vui của việc truyền giáo cho trẻ em. Họ nên được bảo vệ khỏi các phương  pháp truyền bá phúc âm có áp lực cao. Không ai biết tuổi của người trẻ  nhất trong địa ngục
(2)  Những lời này của Chúa trả lời câu hỏi. Điều gì xảy ra với những đứa  trẻ chết trước khi đến tuổi phải chịu trách nhiệm? Chúa Giê-xu nói,  "Nước thiên đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy." Tư tưởng hạnh  phúc biết bao!.
Trẻ  em không cần phải trở thành người lớn để được cứu. Nhưng người lớn phải  trở nên giống như trẻ em để được cứu và mới có thể vào nước ngàn năm
--Người cai trị trẻ tuổi giàu có Câu 16-22. "Sự từ chối lớn lao"
Sự  việc này trái ngược với sự việc trước đó. Ở đó chúng ta thấy rằng vương  quốc thiên đàng thuộc về trẻ nhỏ. Ở đây chúng ta thấy rằng những người  lớn giàu có khó vào cuộc như thế nào.
Ghi nhận sự chân thành rõ ràng của người thanh niên này. Câu 16. Anh ta chạy đến và quỳ trước mặt Chúa Jêsus. Mác 10:.
Câu  hỏi mà anh ta đã hỏi, "Thưa Thầy, tôi phải làm điều lành nào để được sự  sống đời đời?" cho thấy sự thiếu hiểu biết và không thành thật của anh  ta.
(1)  Anh gọi Chúa Jêsus là Thầy hay Chủ, đặt Ngài ngang hàng với các thầy  khác trong thời của Ngài. Lỗi lầm nầy có trên núi hóa hình- Math 17..
(2) Anh nói về việc có được sự sống vĩnh cửu bằng các công việc và sự giàu có của mình. "Tôi làm."
Cả hai khái niệm này đều là những sai lầm quan trọng.
Câu  17 Hãy lưu ý đến ân điển của Chúa ở đây. Đáp lại lời chào của người đàn  ông trẻ tuổi " Thầy (Chủ) tốt lành" ---  Chúa nói rằng chỉ có Đức Chúa  Trời là tốt lành; trong câu trả lời này, Ngài đã cho người thanh niên  một cơ hội để thừa nhận thần vị (deity) của Ngài. Không phản hồi.
Để  trả lời cho phần thứ hai của câu hỏi, “Tôi sẽ làm điều tốt gì để có thể  có cuộc sống vĩnh cửu? Chúa trả lời anh ta là phải sống theo luật pháp.  Hãy giữ các điều răn ở dạng tuyệt đối và bạn sẽ có cuộc sống. Câu 17.
Phản ứng mà điều này đáng lẽ phải tạo ra trong người thanh niên là thú nhận và ăn năn tội lỗi và cầu xin Chúa Giê-xu cứu mình.
Rõ  ràng là không có cảm giác thực sự về tội lỗi, và để trốn tránh sức mạnh  trong lời của Đấng Cứu Rỗi, anh đã hỏi, “điều nào?” --- các điều răn.
Chúa  Giê-su liệt kê năm điều răn. Câu 18 và 19. Sau đó, Ngài đưa 5 điều đó  lên tuyệt đỉnh bằng cách nói "Ngươi phải yêu người lân cận như chính  mình."
Người  đàn ông trẻ tuổi này vẫn chưa chịu ảnh hưởng hay cảm động bởi bất kỳ  cảm giác về tội lỗi hay lỗi lầm nào, nên anh nói: "Tất cả những điều này  tôi đã giữ từ khi còn trẻ: Tôi còn thiếu điều gì?"
Chúa  với sự chính xác của một bác sĩ phẫu thuật khéo léo đã vạch trần căn  bệnh ung thư, "Bạn nói rằng bạn yêu người lân cận như chính mình, nhưng  bạn lại cố chấp giữ của cải một cách ích kỷ, trong khi những người khác  xung quanh bạn đang chết đói."
Câu  21 Nếu bạn muốn trở nên hoàn hảo, đó là đạt được mục tiêu cuối cùng của  cuộc sống vĩnh cửu --- hãy thú nhận tội lỗi của bạn, thừa nhận thần  tính của Tôi, tiếp nhận Tôi như là Đấng Cứu Rỗi của cá nhân bạn, ban  phát của cải của bạn cho người nghèo, cất giữ kho báu trên trời, và hãy  đến và đi theo Tôi. Sự cải đạo và trở thành môn đồ --- điều này áp dụng  cho tất cả chúng ta ở một mức độ nào đó.
Câu  22 Người thanh niên không nói nên lời, anh ta bị sốc về việc làm môn  đồ, anh ta yêu thích sự giàu sang của mình và thú vui mà chúng mang lại.  Anh quay lưng lại với Chúa và lặng lẽ bước đi trong sự thất vọng sâu  sắc. "Sự từ chối lớn lao." Trong mọi khả năng, anh ấy đã đặt mình ra  ngoài tầm ân điển của Đức Chúa Trời. Anh ta sẽ chết như một người giàu  có, nhưng sẽ là một kẻ khốn cùng trong địa ngục vĩnh viễn- hay anh được  cứu nhưng ở trong nơi khóc lóc nghiến răng?.
Câu  23 Trích dẫn. Quan điểm phổ biến của người Do Thái là nhờ sự giàu có mà  họ có thể vào thiên đàng. Họ đã kiên quyết với niềm tin của họ. Chúa  phán, "người giàu vào vương quốc thiên đàng quả là khó "
Câu 24 Thật vậy, Ngài phán con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời.
Cây  kim được đề cập ở đây là kim phẫu thuật hoặc kim khâu. Cũng lưu ý các  thuật ngữ, "Vương quốc của Đức Chúa Trời" và "Vương quốc của Thiên đàng"  được dùng hoán đổi nhau.
Câu  25 Các môn đồ ngạc nhiên trước lời tuyên bố của Chúa và hỏi Ngài "Vậy  thì ai có thể được cứu?". Chúa nói chuyện với chàng trai trẻ về việc vào  nước ngàn năm, mà các môn đồ hiểu lầm đó là nói về sự cứu rỗi, hay tái  sinh.
Chức  vụ và lịch sử của Chúa chúng ta chứng minh rằng “không có nhiều người  khôn ngoan theo xác thịt, không nhiều người quyền năng, không nhiều  người cao quý được gọi”. 1 Cô-rinh-tô 1:26. Xin lưu ý rằng không nói  "Không phải bất kỳ" v.v ... Không phải là tội lỗi khi trở nên giàu có,  khi một người coi sự giáu có như một công việc quản lý được giao phó cho  anh ta để được quản lý vì sự vinh hiển của Đấng đã ban cho nó.
Câu  26 Người ta nói, người giàu không thể vào vương quốc ngàn năm, nhưng  với sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, có một số người vào được
Theo  con người mà nói, không ai có thể được cứu, dù giàu hay nghèo. "Sự cứu  rỗi là của Chúa." Nhưng một người giàu có đầu phục ý muốn của mình cho  Đấng Christ để vào nước ngàn năm, để được cứu, còn khó hơn nhiều so với  một người nghèo.
--Các sứ đồ được ban thưởng cho vương quốc bây giờ và trong tương lai.
Phi-e-rơ  đã nghe Chúa nói với người cai trị trẻ tuổi giàu có hãy từ bỏ của cải  trên đất và hãy lo cất giữ của cải trên trời. Câu 21 và theo Ngài.
Sau  đó, ông nói với Chúa, "Chúng tôi đã từ bỏ tất cả và theo Chúa. Do đó,  chúng ta sẽ có gì? " "Vậy thì phần thưởng của chúng tôi sẽ là gì?"
Câu  28 Chúa Giê-su nói với “họ”. Các ngươi đã theo Ta trong đời này, rồi  trong “sự phục hôi” (hay Thiên niên kỷ  tới), khi Ta ngồi trên ngai vinh  quang của Ta, các ngươi sẽ ngồi trên mười hai ngai và phán xét mười hai  chi phái Y-sơ-ra-ên. .
Câu  29 Sau đó, tất cả những tín đồ khác đã từ bỏ nhà cửa, anh chị em, cha,  mẹ, con cái, hoặc đất đai vì lợi ích của Ta, sẽ nhận được gấp trăm lần  và được thừa hưởng sự sống đời đời.
Câu  30 Chúa kết thúc bài giảng của Ngài bằng một lời cảnh cáo trang trọng.  Những người dường như là đầu tiên trong con mắt loài người có thể là  người cuối cùng trong mắt Đức Chúa Trời. Những kẻ bị người ta khinh  thường, Chúa có thể tính và kể là người xứng đáng để tiến lên hạng nhất.