Ma-thi-ơ 15:21-28
Một  người phụ nữ kêu cứu. Con gái bà bị quỷ hành hạ (Ma-thi-ơ 15:22). Nhưng  Chúa Giê-su không đáp lại. Ngài cũng không đáp lại lời đề nghị của các  môn đồ đuổi họ đi (câu 23). Có chuyện gì vậy?
Chúa  không đuổi bà đi vì bà kêu cứu. Chúa Giê-su sẽ không và không thể đơn  giản đuổi một người như thế. Nhưng Ngài cũng không đáp lại bà vì bà đã  phạm một sai lầm lớn: là một phụ nữ ngoại giáo, bà đã gọi Chúa Giêsu là  Con vua Đavít. Chúa, với tư cách là Con vua Đa-vít, được hưởng ngai vàng  của cha mình, và khi Ngài đảm nhận quyền cai trị của mình, điều đó sẽ  chỉ có nghĩa có sự phán xét dành cho dân Ca-na-an. Ngài chỉ là Đấng  Mê-si-a của dân Ngài. Vì thế Ngài nói với các môn đồ: “Thầy chỉ được sai  đến với những con chiên lạc nhà Israel” (câu 24).
Nhưng  người phụ nữ không buông. Bà quỳ xuống dưới chân Ngài và đơn giản cầu  xin sự giúp đỡ (câu 25). Chúa trả lời bà bằng dụ ngôn: Lấy bánh dành cho  con cái mà ném cho chó con là điều không dễ chịu (câu 26). Điều đó  nghĩa là gì? Rõ ràng là thế này: Trẻ em là những người Do Thái có mối  quan hệ với Đức Chúa Trời và là những người được dự định ban phước lành.  Những con chó giống như dân ngoại xa cách Đức Chúa Trời và không có  quyền hưởng những phước lành của Israel. Người phụ nữ hiểu và chấp nhận  điều này. Nói cách khác, bà ấy giải thích: Đúng, tôi là một con chó và  không có gì để đòi hỏi cả. Nhưng cũng như người ta thương xót và cho  phép con chó rên rỉ nhặt vài mẩu bánh mì, tôi tin rằng nhờ ơn điển, Ngài  sẽ ban cho tôi một điều gì đó (câu 27). Chúa xác nhận rằng người phụ nữ  này có đức tin lớn và ban cho điều ước cô ấy ước (câu 28).
Chúng  ta hãy học nơi lòng kiên trì của người phụ nữ này và cũng có niềm hy  vọng trọn vẹn vào ân sủng khi chúng ta cầu xin bất cứ điều gì nơi Chúa