"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:7960390
Đang truy cập:245

Lời kêu gọi khác thường đến một nơi khác thường

 

 
“Hãy đến nơi vắng vẻ, riêng ra mà nghỉ ngơi một chút” (Mác 6:31).
 
“Nơi hoang vắng” – lời mô tả này thoạt đầu không gợi lên trong chúng ta bất kỳ liên tưởng tích cực nào. Chúng ta nghĩ đến sự trống rỗng, khô hạn, cô đơn. Tuy nhiên, đây chính xác là nơi Chúa Giê-su gọi các môn đồ của Ngài trong Mác 6:31. Sau một thời gian tận tụy trong chức vụ, trong đó họ đã giảng dạy, chữa lành và đuổi quỷ thay mặt Ngài (xem Mác 6:12, 13), giờ đây họ nên tìm thấy sự nghỉ ngơi. Chúa nhìn thấy sự kiệt sức và gánh nặng nội tâm của họ – có lẽ cũng là xu hướng muốn tiếp tục bằng sức riêng của họ. Ngài kéo họ sang một bên, kéo họ ra khỏi dòng công việc. Không phải để đưa họ ra khỏi chức vụ vĩnh viễn, mà để cho họ nghỉ ngơi và trang bị lại – vào một thời gian tĩnh lặng.
 
Câu Kinh Thánh trong Mác 6:31 chứa đựng bốn yếu tố nổi bật có thể giúp chúng ta nhận ra phước lành của thời gian tĩnh lặng:
 
1. “Hãy đến đây” – Chúa gọi chúng ta vào sự tương giao với Ngài. Ngài không chỉ muốn chúng ta nghỉ ngơi hay thư giãn, mà còn muốn chúng ta ở bên Ngài. Lời mời gọi "Hãy đến đây" là lời mời gọi xây dựng một mối quan hệ. Nó nói về sự gần gũi trực tiếp, về sự trao đổi, về sự thông công trực tiếp. Qua lời kêu gọi các môn đồ, Chúa đã nhiều lần cho chúng ta thấy rõ rằng lối sống của chúng ta chỉ có thể vận hành từ sự thông công trực tiếp với Ngài (Ma-thi-ơ 4:19; Mác 3:13).
 
2. "Chỉ dành riêng cho các ngươi" – Mối thông công này cần phải không bị chia cắt. Không phải trong một nhóm, trong một buổi nhóm hay hội thánh, trong một nhóm gia đình hay nhóm thanh thiếu niên; không phải trong sự gặp gỡ thoáng qua, không phải trong sự gặp gỡ thoáng qua, mà là "một mình". Trong sự kết hợp thực sự. Ở đó, những gì thực sự bên trong chúng ta được bày tỏ—và những gì Ngài muốn ban cho chúng ta. Các mối quan hệ phát triển thông qua sự riêng tư. Những ai không bao giờ ở riêng với Chúa có nguy cơ chỉ biết Ngài "qua người khác".
 
3. "Đến một nơi hoang vắng" – Dĩ nhiên, đây không phải là về một khung cảnh hoang vắng, mà là một nơi ẩn dật về mặt tâm linh, xa rời những kỳ vọng, dòng tin tức dồn dập và tiếng ồn ào thường ngày. Chúa đã cố tình chọn một nơi không có sự xao lãng. Một nơi không có sự kích thích, không có sự hối hả và nhộn nhịp, không có khán giả. Không có điện thoại di động và AirPods. Sự im lặng mà chúng ta thường tránh né, thực ra, chính là điều chúng ta cần. Và rồi nơi hoang vắng ấy trở thành một nơi phước hạnh bởi vì Ngài được quy về với điều thực sự quan trọng: Chúa của chúng ta.
 
4. "Và hãy nghỉ ngơi một chút" – Chúa muốn chúng ta nghỉ ngơi. Không phải theo nghĩa trốn chạy hay lười biếng, mà là sự nghỉ ngơi của sự đổi mới. Đó là lời mời gọi chúng ta nghỉ ngơi tích cực: dừng lại, hít thở sâu và đón nhận. Thời gian tĩnh lặng không phải là thời gian lãng phí, mà là một món quà. Đó là nơi Ngài xoa dịu tâm hồn, làm dịu trái tim, sắp xếp suy nghĩ và đổi mới sức mạnh của chúng ta.
 
"Nơi hoang vắng" này thực ra là một nơi phước hạnh: một nơi ẩn dật, tĩnh lặng, hiệp thông với Chúa. Đây chính là lúc mà chúng ta đôi khi gọi là "thời gian tĩnh lặng". Và nó là điều không thể thay thế. Trong các phần tiếp theo, chúng ta sẽ tìm hiểu lý do tại sao chúng ta cần nghỉ ngơi, Đa-vít đã hiểu thời gian tĩnh lặng của mình như thế nào, và Chúa đã nêu gương hoàn hảo về điều đó ra sao.
 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2