“Vì nếu chúng tôi vượt lên chính mình, thì chúng tôi hướng về Đức Chúa Trời; nếu chúng tôi tỉnh táo, thì chúng tôi hướng về anh em” (2 Cô-rinh-tô 5:13).
Sứ đồ Phao-lô mô tả hai trạng thái tinh thần mà ông và các cộng sự đã trải qua. Có những khoảnh khắc trong đời, ông bỏ lại mọi thứ trần tục, mọi lo lắng và phiền muộn. Ông không tập yoga để đắm mình vào đó, và nếu có thể, không nghĩ gì cả. Không, ông dành thời gian cho Chúa để ngợi khen và tôn vinh Ngài. Sự bận tâm của ông với Chúa và ân điển của Ngài không khiến ông lạnh nhạt. [1] Điều đó khiến ông phải quỳ gối (xem Ê-phê-sô 3, v.v.).
Khi ông “biết điều”, tức là khi ông muốn giải quyết một cách tỉnh táo mọi vấn đề trên đất, ông thường nghĩ đến người Cô-rinh-tô. Ông tha thiết mong muốn phục vụ họ và dẫn dắt họ trên con đường hướng đến vinh quang của Chúa.
Điều đáng chú ý là trong hai trạng thái tinh thần này, bản ngã không hề hiện hữu. Khi đã bỏ lại tất cả, ông không còn chìm đắm trong những mộng tưởng viển vông mà mình xuất sắc, mà thay vào đó, ông quan tâm đến Chúa Kitô. Và khi suy ngẫm một cách khách quan, ông không hề bịa đặt điều gì đó xảo quyệt có thể giúp mình thăng tiến và trở nên vĩ đại trong mắt người khác.
Ông nghĩ về Chúa trong những giờ phút tĩnh lặng và ngợi khen Ngài. Ông nghĩ về những tín đồ giữa cuộc sống hối hả và bận rộn thường nhật và phục vụ họ. Còn chúng ta thì sao?